Nhật ký của Tiệm
Trách người bỏ ta, hóa ra trách mình

Trách người hay trách ta? Liệu mình đã đủ tốt để giữ người ở lại?
Một cậu bé vào gặp tôi. Cậu nói cậu thất tình, cậu oán trách người yêu cũ, cậu hận người cũ vì đã bỏ rơi mình, cậu hận đến tận xương tận tủy, tận tim gan, không xứng đáng với tình yêu mà cậu trao đến. Và điều cậu nhục nhã nhất, đó là lần đầu tiên bị người khác bỏ. Vì trước đây, cậu chỉ bỏ người.
Tôi cười, hỏi cậu ấy, nhìn lại bản thân mình, có gì xứng đáng để giữ người ở lại?
Trách người làm chi, khi bản thân chưa thật sự tốt. Vả lại, chì chiết người khi không còn nhau nữa. Bản thân có đáng để người yêu?
Đừng trách một người tại sao ra đi mà không lời từ biệt. Đơn giản là người đã hết thương, hết coi ta là tất cả, họ sợ nói lời cuối, sợ ta lại níu tay rồi người đi không được. Hoặc có thể người vẫn còn thương, vẫn còn day dứt mãi, nhưng sợ cái cảnh lúc buông tay, sợ giây phút không còn của nhau nữa. Nên thôi, im lặng mà rời đi.
Đừng trách một người tại sao lại phụ bạc. Chỉ là bên ta họ hết thấy an toàn. Họ cần một chiếc áo vừa hơn, một đôi giày hợp ý. Và vai ta, đã thôi còn vững chãi.
Đừng trách một người sao lại hết yêu. Đâu, họ vẫn còn yêu đấy chứ. Chỉ là người họ yêu không phải
là ta thôi.
Đừng trách một người sao im lặng. Vì biết có nói ra, cũng chẳng giải quyết gì. Biết nói gì đây khi lòng đã nguội lạnh. Dằn vặt nhau ư, được gì chứ? Ngọt ngào với nhau ư? Thấy dối lòng.
Đừng trách một người sao mà vội thay đổi. Nhìn lại mình đi. Mình của những năm tháng sau này có còn là người mà ngày đầu người ta gặp, người ta thương? Vì chính ta thay đổi, người mới đi thôi.
Đừng trách một người vì sao chẳng níu ta lại như những ngày xưa nữa. Chỉ là ta may mắn xuất hiện đúng vào lúc người ta chông chênh nhất, người bất giác đưa tay, và ta vội vàng nắm. Để rồi mãi đến hôm nay, cảm giác chông chênh người đã không còn nữa, thì người buông. Là do ta ảo tưởng, chứ thật ra, họ đâu có thương mình.
Đừng trách… và đừng bao giờ trách.
Nếu đã bỏ qua tất cả để đến với nhau, thì tại sao khi rời nhau không chịu bỏ qua tất cả. Có khi người đã buông ta lâu rồi, mà ta cứ còn giữ mãi rồi oán trách.
Thanh xuân của ta có mặt họ, oán trách họ cũng như oán trách chính thanh xuân của mình.
Chi bằng buông đi, và tiếp tục yêu nữa.
Trích: “Lén nhặt chuyện đời“