Nhật ký của Tiệm
Khoảng trời sau lưng bố

Khoảng trời sau lưng bố – Tâm sự của đứa trẻ thiếu cha
Lần đầu tiên em nhận ra sự khác biệt của mình là trong một tiết tập làm văn trên lớp. Hôm ấy cô giáo cho chúng em viết một bài văn về gia đình. Bài văn của em là bài duy nhất không có bố.
Khoảnh khắc đứng trên bục giảng, nhìn những đôi mắt tròn xoe bên dưới đang nhìn chằm chằm mình và hỏi: “Bố của bạn ở đâu?” Em ngơ ngác lục tìm trong ký ức và phát hiện ra mình hoàn toàn không có ký ức nào về bố.
Em không biết tên thật của ông là gì, dáng vẻ ông ra sao, không biết cái ôm của ông liệu có ấm áp như người ta hay kể. Những gì em biết được về ông chỉ là một bức ảnh cưới cháy sém đã bạc màu mà ngoại lén lút giữ lại khi mẹ muốn đốt trụi đi, là một dáng dấp mơ hồ em đã tưởng tượng hàng nghìn lần trong giấc mơ mỗi tối.
Từ hồi bé, em đã nhận ra trong trái tim mình có một khoảng trống kỳ lạ. Bé Ti hay được cậu Ba cõng trên vai trong những buổi chiều chập choạng. Thi thoảng cậu Ba sẽ ẵm bé giơ cao lên trời rồi nhịp nhàng thả xuống như chiếc đu quay trên tivi. Mỗi lần thấy cảnh đó, em bất chợt thấy mình như chới với giữa lòng sông, bốn bề là sóng nước cồn cào nhưng không tìm được nơi nào để neo đậu.
Càng lớn lên, khoảng trống ấy càng lớn dần và lan rộng. Em đã hiểu được những lời người khác nói về mình, thế nào là “con hoang”, “mồ côi cha”, là “không được cha mẹ dạy”.
Có mấy lần ngồi ở triền đê cỏ mật, em nằm dài trên lớp cỏ cứng xước người, mắt ngẩn ngơ đuổi theo đám mây trên bầu trời xa tít. Rồi trong phút giây thả lòng theo cơn gió, em chợt nghĩ nếu một ngày nào đó trở về, liệu bố cũng sẽ ẵm em chơi trò đu quay trên trời như bé Ti và cậu Ba không nhỉ? Trời ơi, thế thì chắc bố của em phải cao lớn và khỏe mạnh lắm, vì em đã lớn đến thế này rồi.
Khoảng trời có bố mãi nằm lại trong trái tim em, từ lúc em vẫn còn bé nhỏ để có quyền được chơi trò đu quay đó, cho đến khi đã cao lớn hơn, em biết mình buộc lòng phải cất những giấc mơ ấy lại. Nhưng khoảng trời trong giấc mơ có bố vẫn mãi là một khao khát sáng rực trong em.
Kể từ đó, khi bài tập làm văn bắt buộc phải viết về gia đình, em đều cắn bút băn khoăn, cuối cùng vẫn chầm chậm viết một bài văn ngắn ngủi. Bài văn nhỏ kể về buổi chiều trên triền đê gần nhà, chân em chưa từng bị xước bởi lớp cỏ mật mọc đầy nơi đó, vì bố sẽ luôn cõng em ở trên lưng. Mẹ mua cho em con diều nhỏ, bố dạy em thả diều lên bầu trời, bố mẹ ở cùng em trong những mùa gió ghé ngang đời, cho em một thời ấu thơ đẹp không thể tả.
Có lần thằng Hoa thấy bài văn đó, nó đoạt lấy và đọc to trước lớp, vừa đọc vừa cười.
“Trời ơi, con nhỏ mồ côi cha có bố! Ha ha ha!”
Vào khoảnh khắc đó, em thèm muốn điên lên một khoảng trời đằng sau lưng bố, nơi em có thể trốn vào những lúc trái tim cuộn đau. Và có lẽ, nếu như có một ngày như vậy trong đời, mẹ của em sẽ không phải khóc nhiều đến thế.
Chị ơi, em đã luôn dằn vặt khi nghĩ đến điều này. Nhưng thật khó để em đi qua ngày tháng ấy bằng một trái tim bình lặng. Em biết mình chẳng có quyền gì để đổ lỗi cho bố về những tổn thương, ám ảnh đang gặm nhấm trái tim em. Nhưng chị ơi, em luôn ước trong khoảnh khắc cuộc đời đổ sập xuống đầu mình, em có bố, chỉ một giây thôi cũng được. Như vậy, em sẽ chẳng phải loay hoay trước những lời bàn tán ngoài kia, chẳng phải dằn vặt bản thân khi viết ra bài tập làm văn hạnh phúc đầy dối trá.
Một hôm giữa mùa gió, em ngồi ở hiên nhà nhìn về phía cánh đồng. Bà ngoại thấy em cứ ngước nhìn về phía ruộng khô, nơi lũ trẻ con đang thả diều nô nức. Rồi bất chợt, bà lấy bàn tay đầy vết chai xước của mình, xoa lên mái tóc vốn không mềm mại hơn tay bà là bao của em, khẽ thở dài: “Đợi mùa gió sau, ngoại mua cho con con diều đuôi cá.”
Lúc đó, vì nhìn say mê quá, em không kịp đáp lời bà. Rằng thứ em nhìn không phải những con diều xanh đỏ. Em đang tự hỏi khoảng trời bao la đằng đó, liệu có rộng lớn như khoảng trời của bố hay không.
khoảng trời sau lưng bố chứa đầy những giấc mơ cánh diều bay vướng chỗ nên cứ hoài lửng lơ
Mười Ba ơi, đừng sợ mùa gió sắp về rồi diều sẽ bay trong gió
đưa bố về mi thôi…