

Trốn lên mái nhà để khóc – Lam
95,000 VND Giá gốc là: 95,000 VND.85,500 VNDGiá hiện tại là: 85,500 VND.
- Tác giả: Lam
- Nhà xuất bản: Dân Trí
- Năm xuất bản: 2023
- Trọng lượng (gr): 20
- Kích thước: 20 x 12 x 1 cm
- Số trang: 208
- Hình thức: Bìa mềm
Mô tả sách Trốn lên mái nhà để khóc
Trốn lên mái nhà để khóc của tác giả Lam là một tác phẩm tản văn đầy cảm xúc, đưa người đọc trở về với những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm và sâu lắng. Cuốn sách như một cuộn phim tua chậm, ghi lại những khoảnh khắc bên gia đình, những buổi chiều thả diều trên triền đê, hay mùi hương cơm nếp thoang thoảng từ gian bếp của bà.
Tác phẩm là cuộc đối thoại giữa Lam ở tuổi 20 và chính mình ở tuổi 13, khi cô bé phải đối mặt với nhiều biến cố: sự ra đi của ông, mẹ phải xa nhà kiếm sống, và những áp lực từ cuộc sống. Những lúc buồn bã, cô bé thường trốn lên mái nhà, nơi gần với bầu trời nhất, để tìm kiếm sự an ủi và bình yên. Mái nhà trở thành nơi cô có thể thoát khỏi những tổn thương, nơi cô có thể ngắm nhìn bầu trời bao la và tìm thấy hy vọng giữa những khó khăn.
Nội dung cuốn sách xoay quanh các chủ đề:
- Nỗi đau mất mát: Những đứa trẻ lớn lên trong sự vắng bóng của người thân, trải qua những mất mát đầu đời luôn mang theo một vết thương khó lành. Lam đã khắc họa rõ nét sự hụt hẫng, đau đớn khi ông mất và khi mẹ đi làm xa, để lại khoảng trống trong tâm hồn cô bé 13 tuổi.
- Hành trình trưởng thành: Khi đối diện với tổn thương, con người có hai lựa chọn: trốn tránh hoặc chấp nhận và bước tiếp. Trong tác phẩm này, cô bé đã chọn cách trốn lên mái nhà – nơi gần bầu trời nhất – để đối diện với chính mình, để khóc, để giải tỏa nỗi buồn. Nhưng cuối cùng, cô bé cũng dần học cách mạnh mẽ, đối mặt với cuộc sống.
- Giá trị của gia đình và ký ức: Dù trải qua bao nhiêu tổn thương, những ký ức tuổi thơ vẫn là một phần quan trọng giúp con người tìm lại chính mình. Sự ấm áp từ những kỷ niệm bên ông, những bữa cơm mẹ nấu hay những ngày bình yên bên mái nhà là điểm tựa tinh thần trong suốt hành trình trưởng thành.
Nghệ thuật biểu đạt
Lam đã khéo léo truyền tải những cảm xúc chân thật qua từng trang viết, cô không dùng những câu chữ hoa mỹ hay triết lý cao siêu. Ngược lại, viết rất chân phương, nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy xúc cảm, khiến người đọc giúp người đọc cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, nỗi đau mất mát, và cả sự mạnh mẽ vươn lên từ những tổn thương.
Cuốn sách là một chuỗi những mảnh ký ức được xâu chuỗi lại, không theo trình tự thời gian nhưng lại rất liền mạch về cảm xúc. Đây cũng chính là cách mà ký ức con người vận hành – những kỷ niệm luôn đan xen, xuất hiện bất chợt, mang đến những cảm giác vừa hoài niệm, vừa tiếc nuối.
Thông điệp của sách
“Trốn lên mái nhà để khóc” không chỉ đơn thuần là những dòng hồi tưởng, mà còn chứa đựng những thông điệp sâu sắc:
- Mọi tổn thương đều có thể chữa lành. Có những vết thương tưởng như mãi mãi không thể phai mờ, nhưng thời gian và tình yêu thương sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn.
- Được khóc không phải là yếu đuối mà đôi khi khóc cũng là một cách để đối diện và bước tiếp, không có gì đáng xấu hổ khi thể hiện cảm xúc của mình.
- Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Dù những gì đã xảy ra không thể thay đổi, nhưng mỗi người đều có quyền quyết định cách sống tiếp trong tương lai.
Cảm nhận cá nhân
Đọc Trốn lên mái nhà để khóc, tôi như thấy mình trong từng trang sách, trong những nỗi niềm lặng lẽ mà Lam gửi gắm. Là một người con xa nhà, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ một, hai lần, tôi hiểu rõ cảm giác chông chênh khi không thể ở bên gia đình những lúc họ cần mình nhất.
Tác phẩm gợi lại ký ức tuổi thơ, khi ngôi nhà là nơi bình yên nhất, nơi có những bữa cơm mẹ nấu, những câu chuyện giản dị bên hiên nhà cùng ba, những ngày hè rong chơi không lo nghĩ. Nhưng rồi khi trưởng thành, ta rời đi, để lại phía sau những con đường quen thuộc, những gương mặt thân thương. Ta mải mê với cuộc sống mới, với công việc, với trách nhiệm, để rồi giật mình nhận ra mái tóc ba mẹ đã bạc dần theo năm tháng.
Tôi thấy mình trong hình ảnh cô bé Lam, cũng có những lúc muốn trốn khỏi thế giới, muốn tìm một nơi để khóc cho nhẹ lòng. Nhưng khác với cô bé có mái nhà để tựa vào, tôi giờ đây chỉ có thể tìm chút bình yên qua những cuộc gọi vội vã, những tin nhắn hỏi han giữa bộn bề công việc.
Cuốn sách khiến tôi thèm được một lần về nhà mà không vội vã, được ngồi bên ba mẹ thật lâu, nghe họ kể những chuyện cũ kỹ mà trước đây tôi chẳng buồn lắng nghe. Tôi nhận ra rằng, không có nơi nào yên bình hơn mái nhà, không có tình cảm nào thiêng liêng hơn tình thân. Và dù đi xa đến đâu, mỗi người đều có một mái nhà để trở về, một ký ức đẹp để nâng niu và một tình yêu thương luôn chờ đợi nơi quê hương.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.